THƯƠNG TIẾC BÁC SĨ TÔ DƯƠNG HIỆP
GIÁM ĐỐC BỊNH VIỆN TÂM THẦN BIÊN HOÀ(1971- 1973)
GIÁM ĐỐC BỊNH VIỆN TÂM THẦN BIÊN HOÀ(1971- 1973)
Cách đây không lâu,
tôi có dịp trình bày về Bác sĩ nguyễn Văn Hoài, người Việt Nam đầu tiên được bổ
nhiệm làm Giám Đốc Dưỡng Trí Viện Biên Hoà vào năm 1947(thời kỳ Pháp thuộc). Ông
đã bỏ ra nhiều công sức và tài trí trong việc chữa trị người điên loạn và xây dựng
cơ sở vật chất nơi đây. Hôm nay có một đồng hương xứ bưởi mến mộ tài đức của cố
Bác sĩ Tô Dương Hiệp từng giữ chức vụ Giám Đốc Dưởng trí Viện Biên Hoà từ năm
1971 đến 1973 và yêu cầu tôi chấp bút theo lời kể chuyện của cô.
Cô Lê Lộc, một cựu
học sinh Trường Trung Học Ngô Quyền Biên Hoà (1968-1974). Cô kể, khi còn là học
sinh trung học, cô rất mến cô giáo dạy văn của mình, nên thường đến thăm cô tại
nhà riêng, trong cư xá Dưỡng Trí Viện Biên Hoà vào những ngày lễ hoặc ngày cuối
tuần và hân hạnh được biết chồng của cô giáo của mình là một Bác sĩ, đang giữ chức vụ Giám Đốc Bệnh Viện Tâm Thần Biên Hoà. Cô quí mến ‘thầy’ từ đó và dần dà
kính phục ‘thầy’, bởi ‘thầy’ rất hiền lành, một con người giàu lòng khoan dung
và đức độ.
‘Thầy’ tên Tô Dương
Hiệp là một bác sĩ thông minh, tài trí,liêm khiết, tận tuỵ và yêu nghề. Thân nhân
của những người bịnh thường khen ‘thầy’ chẩn đoán chính xác, kê toa đúng thuốc,
trị liệu đúng bịnh, giúp cho bịnh nhân sớm thuyên giảm cơn đau, phục hồi sức
khoẻ …, bác sĩ Hiệp còn chuyên về khoa tâm lý, đã từng giúp cho nhiều người bịnh
tâm thần sớm bình phục, trở về cuộc sống bình thường và sống đời đáng sống.
Dân trong thành phố
Biên Hoà rất thương mến bác sĩ Hiệp và đề nghị Bác sĩ mở thêm phòng mạch tư để có
dịp giúp cho các bịnh nhân nghèo, nhất là lớp người bình dân sống quanh khu chợ
Biên Hoà đang cần sự giúp đỡ của ông, thế là phòng mạch của Bác Sĩ Tô Dương Hiệp
được khai trương trên đường Hàm Nghi, khoảng ngang quán Tuyết Hồng (Biên Hoà) và
phòng mạch của ông luôn luôn đông khách.
Cô Lộc kể với một giọng trầm buồn thương cảm,
nhớ tiếc xa xôi về Bác sĩ Tô Dương Hiệp,
một bác sĩ tài đức, lấy Y Đạo làm phương châm chữa trị, lấy tình người làm phương
tiện xử thế, tiếp đón bịnh nhân bằng sự niềm nở chân thành. Bác Sĩ luôn nói năng
nhỏ nhẹ, lễ phép đối với những vị cao niên và đặc biệt quan tâm giúp đỡ những
người nghèo. Thật là một cung cách đáng khâm phục, hiếm thấy trong một xã hội đầy
ấp dục vọng kim tiền. Lời cô kể rất nhiệt tình, lôi cuống người nghe, tôi lắng
tai, ghi nhận những gì cô muốn gửi gắm để có thể ghi lại một trang về tài ba, đức
độ và lương tâm của người thầy thuốc Tô Dương Hiệp.
Cô kể, có một lần,
Dưỡng Trí Viện Biên Hoà tiếp nhận một thanh niên bị chứng điên loạn sau khi thi
hỏng Tú Tài. Bác sĩ Hiệp xem qua bịnh lý, ông cho thử nghiệm chuyên môn, ông nhìn
vào mắt, ông ngắm dáng đi, rồi ông kết luận chứng điên loạn của thanh niên nầy
chưa đến nỗi nào, nếu áp dụng biện pháp cách ly theo dõi và các biện pháp khác…
có thể vô tình làm cho cơn bịnh tăng thêm, ông quyết định cho thanh niên nầy hưởng
một qui chế đặc biệt, ở một nơi có bầu không khí thân thiện, ấm áp, tạo cho người
bịnh có cảm giác như đang sống trong một gia đình. Bác sĩ Hiệp đặc biệt quan tâm
thường xuyên lui đến chăm sóc và cho lời khuyên giải hợp lý. Phương pháp ‘Tâm Lý
Trị Liệu’ quả là một phương thức thần diệu đối với những người bịnh tâm thần,
chỉ trong một thời gian ngắn, thanh niên nầy trở lại bình thường và được ông
giao trả về cho gia đình. Ông nhận xét thanh niên nầy có nhiều ý chí thù thắng
và đoán y sẽ thành công trên trường đời trong mai hậu.
Trong khoảng thời
gian làm Giám Đốc Dưỡng trí Viện Biên Hoà, người ta thấy ông làm việc bất kể giờ
giấc, nhiều khi ông làm việc đến khuya, ông nghiên cứu từng loại bịnh trạng: điên
vì thất bại trong tình trường, yêu người mà chẳng được người yêu; điên vì thất
bại trên đường công danh sự nghiệp; điên vì tiền, điên vì đam mê đổ bát đến độ
tài sản chẳng còn; điên vì thi hỏng; điên
vì quá sợ hãi chế độ; điên vì quá nghèo
mà mơ mộng cao xa; điên vì suy nghĩ quá
nhiều về quê hương trong thời lửa loạn…Mỗi người điên mang một nguyên ủy khác
nhau. Bác sĩ phải làm sao nắm được yếu tố gây bịnh để gỡ lần cuộn tơ vò trong tâm
não họ, nên ngoài việc trị liệu bằng y dược, trấn thống cơn đau thể xác cùng sự
rối loạn tâm thần từng cơn bộc phát, bác sĩ còn phải kiên trì chờ cơ hội thuận
tiện, hầu cho con bịnh ‘uống’ lời phân giải hợp lý hoặc dùng những phương pháp
tâm lý khoa học khác, giúp con bịnh sớm trở về trạng thái bình thường, tư duy
cuộc sống có ý nghĩa và yêu đời. Nhiệm vụ của bác sĩ chữa bịnh tâm thần rất ‘căng’,
ngoài việc chẩn đoán và chữa trị thể chất, vị bác sĩ phân tâm còn phải nghiên cứu
về những biến thiên trong xã hội…Xã hội là cội nguồn của chứng loạn thần kinh.
Nếu đất nước có thanh bình, xã hội có tự do và bình đẳng, người dân được an cư
lạc nghiệp, sống với tâm hồn thoải mái, không bị
nỗi sợ hãi thường trực nào thì chứng bịnh thần kinh rất ít xảy ra, còn ngược lại
thì chứng bịnh ‘ thần kinh phân liệt’ sẽ đầy rẫy trong xã hội.
Cô Lộc nói rằng cô
rất quí mến và vô cùng khâm phục Bác sĩ Tô Dương Hiệp ở những ngày tháng sau cùng
của cuộc sống. Sau khi ông phát hiện ông đang mang một chứng bịnh hiểm nghèo, ông
cố phấn đấu với bản thân, để giữ được sự bình tỉnh trong sinh hoạt hằng ngày, ông
quyết không tiết lộ cho bất cứ ai biết căn bịnh của mình, sợ người thân xuống
tinh thần và bạn bè thất vọng, vì ông biết rõ căn bịnh hiểm nghèo nầy vào thời điểm
đó vô phương chữa trị, chỉ có thể làm chậm tiến trình tử vong bằng phương pháp
hoá trị hoặc lược máu của chính mình hoặc máu của người khác tặng hoặc cấy
tuỷ sống.. Ông cố tìm đủ mọi thứ việc làm trong lãnh vực chữa trị bịnh nhân làm
phương thuốc lãng quên căn bịnh của chính mình trong hiện tại với tinh thần đầy
ắp nỗi lo âu và một hình ảnh kinh hoàng đang chờ đợi, đó là cái chết đang từ từ
đến với ông; ông âm thầm, lòng dặn lòng phải lặng im cho đến hơi thở cuối cùng,
vì ông biết chắc nếu có nói ra cũng chẳng ai giúp gì được, kể cả nền y học hiện
tại cũng bó tay, nhưng đến một lúc nào đó, ông không thể giữ lặng im được nữa,
vì khối ẩn ức của sự lặng im quá to, trĩu nặng tâm hồn ông, làm cho tinh thần ông
chùng xuống, ông thố lộ cho gia đình ông biết căn bịnh hiểm nghèo của mình, chứng
ung thư máu (leukemia). Bác sĩ Hiệp cảm thấy lòng mình nhẹ đi như vừa được chích
một liều thuốc khoẻ. Ông tỉnh táo đề nghị Bộ Y Tế cử người thay thế ông trong chức
vụ Giám Đốc Bệnh Viện Tâm Thần Biên Hoà.
Trong khi Bác sĩ Hiệp
giữ thái độ thản nhiên đếm từng ngày, chờ đợi tử thần đến viếng… thì gia đình ông
bắt đầu lo lắng xót thương ông, cấp tốc đưa ông vào bịnh viện Gia Định và Bộ Y
Tế Việt Nam Cộng Hoà quyết định đưa ông qua Thái Lan chữa trị, trong trường hợp
còn nước còn tát để cứu một vị bác sĩ tài đức. Mọi thủ tục xuất cảnh được khẩn
trương tiến hành, các phần hành liên quan đến việc đưa Bác sĩ Hiệp qua Thái
Lan, được lệnh chạy đua với thời gian với hy vọng đưa Bác sĩ Hiệp sang Thái Lan
càng sớm càng tốt.
Dường như Bác sĩ Hiệp
dự đoán được những gì sẽ xảy ra, nhưng bác sĩ không đủ can đảm từ chối lòng tốt
của mọi người thân đang dành cho ông. Bác sĩ vẫn với vẻ mặt thản nhiên, nằm chờ
đợi người nhà đem hành lý đến để cùng đi chuyến máy bay qua Thái Lan dự trù cất
cánh vào lúc 10 giờ tối ngày 21-11-1973, nhưng khi chiếc đồng hồ tại bịnh viện
Gia Định cũng như những chiếc đồng tay của thân nhân và bè bạn đang đứng chung
quanh ông, chỉ 9 giờ 45 sáng cùng ngày thì Bác
sĩ Hiệp trút hơi thở cuối cùng. Thế là xong, không còn chi nói nữa…, mọi người
ngùi ngùi rơi lệ xót thương.
Cấp Y Tế có thẩm
quyền đề nghị cho mai táng Bác sĩ Hiệp tại Nghĩa Trang Mạc Đĩnh Chi đường Hai Bà
Trưng Saigòn, nhưng người nhà của Bác sĩ Hiệp quyết định đưa Ông về an nghỉ trong khuôn viên Dưỡng Trí Viện Biên Hoà, khu
Nghĩa Địa của thế giới người điên, theo lời trăn trối “ khi ông sống, ông săn sóc
những người điên, ông thương những người điên, ông quyết tâm chữa trị cho họ vì
họ là những người đáng thương nhất trên đời, và khi ông chết, ông xin được chôn
gần bên họ”,
Khi nghe cô Lộc thuật đến đây, tôi bỗng nhớ lại
câu chuyện Bác sĩ Naôê, nhân vật giả tưởng
trong
quyển ‘ Vô Đăng Ảnh’ của Bác sĩ kiêm nhà văn Nhật Bản Dzyunichi Watanabê và được
dịch qua tiếng Việt với tựa ‘Đèn Không Hắt
Bóng’, Naôê là một bác sĩ phẩu thuật tài giỏi, cũng mang chứng bịnh hiểm nghèo,
chứng ung thư cột sống(mieloma) nhưng tình tiết của
hai trường hợp có khác nhau đôi chút, Bác sĩ Kyosukê Naôê
là nhân vật giả tưởng, nhật vật tiểu thuyết còn bác sĩ Tô Dương Hiệp là một con
người hiện thực; Bác sĩ Naôê nổi tiếng về phẩu thuật tại một bịnh viện tư nhân,
còn Bác sĩ Tô Dương Hiệp, giỏi về khoa phân tâm, làm Giám Đốc bịnh viện công, bịnh
viện tâm thần, chuyên chữa trị người điên. Hai bác sĩ tự mình phát hiện ra chứng
bịnh nan y, một người bị ung thư máu (leukemia), một người bị ung thư cột sống
(mielomia). Cả hai người cùng quyết định âm thầm chịu đựng và thản nhiên đợi chờ
cái chết, nhưng hai người đã chọn cách sinh hoạt khác nhau trong cuộc sống hằng
ngày. Bác sĩ Naôê tìm quên căn bịnh của mình bằng rượu, bằng dục tình và trấn
thống cơn đau bằng chất ma tuý, còn Bác sĩ Tô Dương Hiệp tìm quên căn bịnh bằng
cách miệt mài trong công việc nghiên cứu, tìm phương cách chữa trị cho những người
điên loạn, duy có một điều giống nhau là hai bác sĩ ban đầu cố giữ kín căn bịnh
của mình, nhưng sau cùng cả hai đều tiết lộ cho người thân, bác sĩ Naôê thú thật
về căn bịnh của mình với cô y tá thân tình tên Norikô mà ông đã âm thầm xem nàng
như là người vợ chưa cưới và đang mang thai với ông, và sau cùng ông quyết định
chọn cái chết sớm hơn bằng cách tự vẫn, trầm mình xuống đáy
hồ Sikôtsu chằng chịt cành cây bạch dương giữa mùa đông tuyết giá, còn bác sĩ Tô
Dương Hiệp tiết lộ căn bịnh của mình với gia đình,vợ con ông, và chấp nhận một
sự sắp xếp đưa ông đi ngoại quốc chữa trị trong thời
điểm quá ngặt nghèo và vô vọng, giai đoạn chót của chứng ung thư máu.
Là một thầy thuốc,
Bác sĩ Hiệp hiểu bịnh trạng của mình hơn ai hết và gần như ông đoán được sự sắp
ra đi vĩnh viễn của mình, nên có lời trăn trối với gia đinh là xin cho ông được
chôn ở khu nghĩa địa của những người điên trong khuôn viên Dưỡng Trí Viện Biên
Hoà.
Những tưởng Bác sĩ
Hiệp sẽ thực hiện được nguyện ước của mình là xây cất một phòng mạch khang
trang tại thành phố Biên Hoà để khám bịnh miễn phí cho những người nghèo, nào
ngờ căn bịnh hiểm nghèo đã đến với ông quá sớm làm tan biến niềm mơ ước của ông.
Bác sĩ Tô Dương Hiệp
giã biệt cõi đời, ở tuổi 38, để lại cho người dân Biên Hoà nhiều thương tiếc.
Ông sanh ngày 1 tháng 11 năm 1935 và vĩnh viễn ra đi vào ngày 21 tháng 11 năm
1973 (trùng tháng sanh là tháng 11), gần giống trường hợp thân phụ của ông là
nhà văn Bình Nguyên Lộc, sanh tử cùng ngày cùng tháng là ngày 7 tháng 3. Bác sĩ Tô Dương Hiệp về miền Tịnh Độ đã hơn ba
mươi năm, nhưng đến hôm nay, những nén hương lòng của người dân xứ Bưởi dành
cho ông vẫn còn nghi ngút khói.
Bác sĩ Tô Dương Hiệp
gốc người quận Tân Uyên(Biên Hoà) có vợ là một cựu giáo sư dạy văn trường Trung
Học Ngô Quyền Biên Hoà và bốn người con. Ông là trưởng nam của nhà văn Bình
Nguyên Lộc. Tôi không có dịp gặp bác sĩ Hiệp một lần nào nhưng tôi vô cùng kính
phục bác sĩ Hiệp qua trung gian người em gái tôi tên Nguyễn thị Hiệp ngụ tại
khu chợ Biên Hoà luôn luôn khen ngợi Bác sĩ Hiệp là một con người hiền lành, đức
độ, có tay phục dược, có nụ cười nhiều thiện cảm và luôn mở rộng vòng tay đón tiếp
những bịnh nhân nghèo…do đó bác sĩ Hiệp được nhiều người kính phục và luôn dành
cho ông một vị trí trang trọng trong lòng họ, trong số, có gia đình anh Lưu Huệ (cựu
Trưởng Ty Lao Động Cần Thơ) gốc người Cù Lao Phố thường đưa con đến nhờ Bác sĩ
Hiệp chữa trị.
Tôi viết bài nầy
theo sự yêu câu của cô Lộc, một cựu học sinh Trường Trung Học Ngô Quyền Biên Hoà
cùng một số đông người dân xứ Bưởi, đã từng mến mộ tài đức của Bác sĩ Tô Dương
Hiệp. Riêng tôi vô cùng thán phục cách hành xử và sức chịu đựng đầy can đảm của
Bác Sĩ Hiệp khi phát hiện mình mang chứng bịnh hiểm nghèo như đã nói trên. Xin
hãy coi đây là nén hương lòng của tôi, của cô Lê Lộc và một số đồng hương Biên
Hoà dâng hương hồn Bác sĩ Tô Dương Hiệp đang phiêu diêu miền Cực Lạc. Nếu gia đình
Bác sĩ Hiệp có vô tình đọc bài viết nầy, xin thông cảm và thứ lỗi cho tôi nếu có
chi tiết nào sai lạc. Trân trọng.
Nguyễn Kim Lộc
(Chicago
ngày 21-11-05)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét