Người
Ẩn Dật
Thân tặng thi sĩ Hoài Khanh (Biên
Hòa)
Có một kẻ nửa đời
tìm ẩn dật
Chốn thiên đường
lòng chẳng chút niềm vui
Bởi đây đó, toàn
bóng ma, ác quỷ
Mơ thiên thu cho
tròn kiếp lưu đày.
Còn đâu thuở ‘bên
cầu thương dĩ vãng’(1)
Ôm nàng thơ hồn
mộng bến sông xưa
Có còn chăng nơi
vùng trời tưởng nhớ
Tà áo xanh khép
lạnh tiếc thương đời.
Mơ dệt mãi chút
tình người viễn xứ
Thuở đồng thuyền,
trăng lặn vẫn ‘trông theo’(2)
Nhặt bóng thời
gian, nhớ về quá khứ
Thuở hoa xinh bướm
mộng dựng xây mùa.
Trời ngả về chiều
sức người cạn kiệt
Dấu chân chim hằn
vết cửa tâm hồn
Mái tóc trắng buông
dài theo nỗi nhớ
Bóng con thuyền
khuất nẻo cuối trời quên.
Có một kẻ cam sống
đời ẩn dật
Lấy thơ văn khâm
lịm một linh hồn
Trong cuộc sống…
cảnh đồng sàng dị mộng
Hai hướng đời,
nhánh rẽ ngả ba sông
Thế
Nhân
Ngày
25-3-07
Cước chú: (1), (2) tựa các bài thơ của Hoài Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét