Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

THƠ HOÀI KHANH

THƠ HOÀI KHANH
                     Thân tặng thi sĩ Hoài Khanh (Biên Hòa)

          Thơ anh lắm núi nhiều sông
Sương khuya phủ khắp cánh đồng thời gian
          Cây khô đứng gục ngàn hàng
Trái sầu rơi rụng bàng hoàng khói mây
          Trăm thương vạn nhớ về đây
Cũng không giải nổi đoạ đày hoang sơ
          Tình anh là một bài thơ
Không gian khép kín đợi chờ viển vông…
Tâm tư chồng chất thành rừng
Gió từng cơn thổi bão bùng biển khơi
          Mưa rơi từng giọt ngậm ngùi
Qua sông ra biển về đồi hoang liêu
Tâm tư lắng đọng vào chiều
Hồn dâng theo những cánh diều bay cao
          Thơ anh u-ẩn làm sao!
Như hoa bạc mệnh gửi vào thiên thu.


                                         Thế Nhân

NGƯỜI ẨN DẬT

Người Ẩn Dật
                     Thân tặng thi sĩ Hoài Khanh (Biên Hòa)

Có một kẻ nửa đời tìm ẩn dật
Chốn thiên đường lòng chẳng chút niềm vui
Bởi đây đó, toàn bóng ma, ác quỷ
Mơ thiên thu cho tròn kiếp lưu đày.

Còn đâu thuở ‘bên cầu thương dĩ vãng’(1)
Ôm nàng thơ hồn mộng bến sông xưa
Có còn chăng nơi vùng trời tưởng nhớ
Tà áo xanh khép lạnh tiếc thương đời.

Mơ dệt mãi chút tình người viễn xứ
Thuở đồng thuyền, trăng lặn vẫn ‘trông theo’(2)
Nhặt bóng thời gian, nhớ về quá khứ
Thuở hoa xinh bướm mộng dựng xây mùa.

Trời ngả về chiều sức người cạn kiệt
Dấu chân chim hằn vết cửa tâm hồn
Mái tóc trắng buông dài theo nỗi nhớ
Bóng con thuyền khuất nẻo cuối trời quên.

Có một kẻ cam sống đời ẩn dật
Lấy thơ văn khâm lịm một linh hồn
Trong cuộc sống… cảnh đồng sàng dị mộng
Hai hướng đời, nhánh rẽ ngả ba sông
                                                   Thế Nhân

                                                    Ngày 25-3-07
Cước chú: (1), (2) tựa các bài thơ của Hoài Khanh

NGUYỄN NGỌC HUY VẪN SỐNG

                                                

         NGUYỄN NGỌC HUY VẪN SỐNG

                                               Tưởng nhớ ngày 28-7-1990
                                 Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy vĩnh biệt cõi đời

Người đã chết nhưng tên người vẫn sống,
Là tấm gương cho tôi mãi noi theo.
Những vần thơ, ôi tuyệt ! Tuyệt làm sao
Tập ‘Hồn Việt’ với ‘Ngày Tang Yên Bái’,
‘Anh Hùng Vô Danh’ bài thơ bất tử.
Viết cho tôi hay tất cả mọi người
Một bài thơ thoang thoảng vẻ ngậm ngùi
Nhưng hùng khí luôn căng tràn mạch sống.
Ngọn đuốc thắp lên cuộc đời hành động
Nguyễn Ngọc Huy, một thi sĩ Đằng Phương
Ý chân thành, không trao chuốc lời văn…
Nhưng có sức hút tôi vào tranh đấu.
Những vần thơ thuộc lòng thời thơ ấu
Vẫn âm vang như vừa học hôm qua
Đoạn lầu đài, liệt sĩ thứ mười ba
Đầu rơi rụng, máu tuôn dòng bất khuất.
Nguyễn Ngọc Huy một mẫu người yêu nước
Và thương dân đến hơi thở sau cùng
Viết về Ông tôi khóc cạn lệ lòng
Thương biết mầy một người vì dân tộc.
Cả cuộc đời hy sinh cho đất nước
Phút lâm chung còn…vẫn tự trách mình
Không phụng sự giang sơn như ý nguyện
Tôi hãnh diện về Ông người Biên Trấn
Một Anh Tài vùng đất quận Tân Uyên.

                                         Thế Nhân

                                          (28-7-2006)