NHỚ MỘT NGƯỜI
Nhớ Bửu Long nhớ Đồng Nai
Nhớ ngày tháng cũ cùng ai hẹn hò
Tình cờ trên một chuyến đò
Sang sông chiều ấy tình thơ khởi đầu
Nước trong xanh biếc một màu
Đôi bờ hoa bưởi ngạt ngào thoảng
hương
Nắng chiều trải sợi tơ vương
Tôi về mang nỗi nhớ thương một người
Tôi mơ mộng đến dại khờ
Tưởng chừng như đã yêu rồi – được
yêu...
Mấy hôm sau, nhận được thư
Của người chẳng hẹn… cùng tôi qua đò
Câu thơ tình ý đậm đà
Thắm tươi dòng mực mặn mà bút duyên
Văn chương khởi sắc trăm miền
Những thơ thẩn hẹn triền miên sông
dài
Trao nhau lắm chuyện trong mơ
Khi xem hoa nở lúc chờ trăng lên
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Khiến tôi xây mộng bên thềm tương tư
Nào ngờ một sáng mùa thu
Nàng tìm tôi - thốt lên câu giã từ
Cũng đành tiễn bước nàng đi
Phi cơ xé gió Paris cuối trời
Phương xa nàng gởi thư về
Và hình ảnh đẹp… bây giờ còn đây!
Thế Nhân